Kiến Trúc Sư

/

Chương 106

Chương 106

Kiến Trúc Sư

21.437 chữ

13-04-2023

Trạch Nham hỏi anh bị sao, bản thân Tiền Tâm Nhất cũng ngây người, cẩn thận lắc đầu, anh cũng cảm thấy hoang mang.

“Trần Tây An!” Tiền Tâm Nhất nói muốn cúp máy, nhưng trước đó lại giành nói một câu: “Tối nay em muốn ăn cháo, là loại cháo thập cẩm ngũ cốc mà anh nấu ấy.”

Trạch Nham bất đắc dĩ cười cười, cũng không cảm thấy bất ngờ lắm:

Tiền Tâm Nhất xếp hàng nửa tiếng đồng hồ bên chuyên gia, chờ thêm nửa tiếng đồng hồ trước cửa khoa Tim mạch tầng bốn. Khi tên của anh vang lên từ trong phòng khám, anh nắm tay vào rồi lại buông ra, nói với bản thân mình không sao hết, sau đó đứng dậy bước vào trong phòng. Trái tim anh bất giác đập nhanh hơn, nói không sợ thì là giả.

– Xem ra trước đây cậu không có triệu chứng bệnh, vừa mới xuất hiện chắc hẳn vấn đề không lớn, tới bệnh viện xem thử đi, sẽ không sao đâu, nhưng ít ra cũng an tâm. Tôi sẽ bảo Tiểu Hà sửa nhật ký cuộc họp thành năm rưỡi ngày hôm nay.

Trạch Nham nói vấn đề không lớn, sẽ không có chuyện gì, Tiền Tâm Nhất thầm suy nghĩ vẩn vơ, chờ khi nào có kết quả rồi mới nói cho hắn biết.

“Hôm qua hai vị kiến trúc sư uy quyền đã quyết định rồi, không có cổ.”

Mỗi sự thành công kiên cố đều phải đổ vào đó máu và nước mắt. Để bước tới địa vị như ngày hôm nay, Trạch Nham cũng đã từng phải nằm ICU. Bây giờ cơ thể của ông vẫn tạm coi như khỏe mạnh, đây là kết quả của hơn mười năm dày công chăm sóc tỉ mỉ.

Hết chương 106

Mỗi sự thành công kiên cố đều phải đổ vào đó máu và nước mắt. Để bước tới địa vị như ngày hôm nay, Trạch Nham cũng đã từng phải nằm ICU. Bây giờ cơ thể của ông vẫn tạm coi như khỏe mạnh, đây là kết quả của hơn mười năm dày công chăm sóc tỉ mỉ.

Trên người trẻ tuổi này từng có hình bóng của ông, cho nên ông mới cảm thấy hài lòng và tin tưởng. Ông thích thái độ phấn đấu có trách nhiệm của thanh niên này, cũng hi vọng anh không theo gót đại đa số người bây giờ, sức khỏe bị phá hủy là con đường không thể quay đầu.

Hết chương 106

Trạch Nham bất đắc dĩ cười cười, cũng không cảm thấy bất ngờ lắm:

Tiền Tâm Nhất thực sự sợ hãi, lần đầu tiên cảm giác cơ thể không khỏe lại dữ dội đến thế.

“Có biết tại sao lòng dạ anh lại nhỏ nhen không?”

Trước giờ anh rất ít khi bệnh, song anh vẫn tự biết mình có không ít thói quen xấu. Thức khuya, hút thuốc, đói một bữa, no một bữa, tính tình nóng nảy. Mặc dù có Trần Tây An chăm lo, nhưng hắn mới tới được một năm, còn trước đó anh đã sống độc thân hơn mười năm rồi. Tuy nhiên, người quản anh còn gục trước kìa, không còn tư cách đảm đương đại sứ sức khỏe.

Tiền Tâm Nhất kêu một tiếng, sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, giọng nói mang ý cười của Trần Tây An truyền tới, có vẻ rầu rĩ:

“Xì!” Tập Quyên nói với vẻ chê bai: “Nếu quay ngược về hai mươi lăm năm trước thì cô còn cõng nó được. Cô mượn chiếc xe lăn rồi đẩy xuống thôi, cháu đang làm gì đấy?”

Chẳng qua cũng chính vì Trần Tây An đổ bệnh trước, thấy hắn nguy hiểm đến tính mạng, Tiền Tâm Nhất mới cảm thấy chấn động. Một người chú ý sức khỏe mà nói gục là gục, vậy dạng người không kiêng chay mặn như anh thì phải làm sao đây?

Mấy người đứng trong hàng dài chạy ra vòng qua người anh. Tiền Tâm Nhất hít sâu mùi thuốc sát trùng mà gần đây anh đã rất quen thuộc. Anh xoay người tới quầy cố vấn. Y tá ở quầy cố vấn trẻ trung xinh đẹp, nhưng cũng không phải chỉ được cái mã ngoài. Anh nói kỹ càng triệu chứng của mình, y tá đề nghị anh nên tới khoa Tim mạch trước.

Tiền Tâm Nhất sợ Trần Tây An xảy ra chuyện, tất nhiên bản thân anh… cũng sợ chết, có điều từ trước đến giờ không có cơ hội nào khiến anh liên tưởng tới từ ngữ xa xôi ấy mà thôi.

Anh vừa cảm thấy khó tin, vừa cảm thấy rét lạnh như xương cốt lộ hết ra ngoài. Anh tự biết bản thân mình đuối lý, trước giờ sức khỏe và thời gian luôn là nguồn tài nguyên anh tùy ý chèn ép. Mà hiện tại sức khỏe bị chèn ép cuối cùng cũng lên tiếng phản đối.

“Thực ra em khá muốn đi tham quan, mẹ anh nói anh đang khoác chăn phơi nắng ở bên ngoài, hiện tại là lúc phong cảnh vườn hoa đẹp nhất.”

Tiền Tâm Nhất hơi nhớ hắn, anh hắng giọng nói:

Trần Tây An nghe thấy tiếng còi xe ô tô, không nói nhảm với anh nữa: “Nếu đã quyết định thì chắc hẳn đã họp xong rồi, em đang ở trên đường đúng không? Nếu đúng thì anh không nói chuyện với em nữa đâu.”

Trong đầu Tiền Tâm Nhất như có đèn kéo quân chiếu lên những hình ảnh hao phí sinh mệnh vì anh ỷ vào mình còn trẻ. Anh từng trải chiếu nằm đất viện thiết kế một tháng trời, đã thức n ngày đêm vì đuổi kịp tiến độ giao bản vẽ, đã từng đi mấy kilomet bên đường khi trời rạng sáng vì không bắt được taxi… còn cả gần đây, bận rộn chạy quanh hai đầu bệnh viện và công ty.

Tiêu đề tin tức của vài năm gần đây chuyển động trong ý thức, huyệt thái dương của Tiền Tâm Nhất đập thình thịch đau đớn, hai từ được tinh lọc ra từ những tin tức ấy, chẳng thể nào rũ ra khỏi đầu: Ung thư…

“Bà Tập, đã nhờ… bác Tống mang tới. Anh nghi ngờ mẹ không dám mặc cho nên quấn cả áo khoác quân đội lên người anh luôn.”

Có thể thấy Trạch Nham thực sự rất vừa ý anh:

JMP, bươm bướm, Trần Tây An… Tiền Tâm Nhất nuốt nước bọt, cổ họng vẫn còn tàn dư đau đớn. Anh dùng sức xoa ngón tay, áp chế nỗi sợ hãi thôi thúc người ta muốn tè ra quần. Anh xoay cổ tay nhìn, phát hiện mới hai giờ mười bốn phút, bèn mỉm cười cảm ơn Trạch Nham:

– Cảm ơn sếp Trạch, vậy… cháu đi trước nhé.

Cuối cùng Tiền Tâm Nhất cũng không nhịn được nữa, bật cười chẳng nể nang gì, vừa cười vừa chỉ trích hắn:

Anh uống cạn nước ấm Trạch Nham đưa, hơi ấm theo thực quản xuống dưới, cả người cũng bình tĩnh hơn nhiều. Cảm giác hít thở khó khăn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh chẳng khác nào một cơn mưa rào. Tiền Tâm Nhất cảm nhận tỉ mỉ một lần, không phát hiện ra gì bất thường, anh hiểu đạo lý tích lũy từng ngày, cho nên chịu nghe lọt tai câu lần đầu tiên xuất hiện, không có vấn đề gì lớn của Trạch Nham.

Anh uống cạn nước ấm Trạch Nham đưa, hơi ấm theo thực quản xuống dưới, cả người cũng bình tĩnh hơn nhiều. Cảm giác hít thở khó khăn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh chẳng khác nào một cơn mưa rào. Tiền Tâm Nhất cảm nhận tỉ mỉ một lần, không phát hiện ra gì bất thường, anh hiểu đạo lý tích lũy từng ngày, cho nên chịu nghe lọt tai câu lần đầu tiên xuất hiện, không có vấn đề gì lớn của Trạch Nham.

Đại sảnh của bệnh viện luôn chật kín bệnh nhân, anh đứng trong đám đông ồn ào, lúc này đây chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, khoa nào, bệnh gì, anh hoàn toàn có manh mối nào hết. Vô số bảng đèn LED đỏ phân loại chiếu hoa mắt anh.

Bên kia, Trần Tây An cầm điện thoại ung dung mỉm cười, còn tưởng rằng anh đang nhường nhịn mình. Bên này, Tiền Tâm Nhất xuống xe taxi, bước từ ánh dương rạng rỡ vào trong mái che của một bệnh viện khác.

Có thể thấy Trạch Nham thực sự rất vừa ý anh:

“Vậy thì giống thể loại gì.” Tập Quyên khinh thường: “Không lạnh đến nó đâu mà lo, hai đứa nói chuyện đi, nhân lúc nó phơi nắng cô đi mua ít đồ.”

Đợi mãi mà không thấy anh trả lời, Trần Tây An không nhịn được gọi một tiếng:

Tiền Tâm Nhất định thần lại, bệnh viện đã xuất hiện trước tầm mắt anh rồi, anh bật cười nói:

– Cậu lái xe được không? Không thể thì đừng miễn cưỡng, tôi bảo Tiểu Hà đưa cậu đến bệnh viện.

“Đừng, quay ngược lại thì cháu đi đâu! Cháu đang gọi điện thoại đây,” Tiền Tâm Nhất cười một tiếng, cảm thấy có chút lo lắng, “Cô Tập ơi, anh ấy không thể chịu lạnh, cô nhớ phải quấn chăn cho anh ấy.”

Trái tim Tiền Tâm Nhất mềm nhũn, suýt nữa đã lỡ lời nói ra chuyện kiểm tra sức khỏe, cũng may lái xe phanh kịp thời, chặn lại lời anh muốn nói.

“Vớ vẩn, dọa bác tài suýt nữa đâm vào đuôi xe trước. Em… em sắp tới công ty rồi, cúp nhé, anh phơi nắng một lát rồi về, nếu để bị cảm là em đánh anh đấy.”

Ông lại cố ý cường điệu đến bệnh viện thêm một lần nữa, mà Tiểu Hà mà ông nhắc tới chính là nhân viên bên chủ đầu tư dự án tứ hợp viện làm việc với Tiền Tâm Nhất. Tiền Tâm Nhất không nhận nổi ân tình lớn vậy, vội vàng buông cốc giấy xuống, xua tay:

– Nhưng cậu đừng lo lắng quá, đây là lần đầu tiên cậu bị đau thắt như vậy. Cho dù ở mức độ nào thì cũng không quá nghiêm trọng đâu. Đi kiểm tra trước đi, kiểm tra xong rồi thì cầm đơn về cho tôi xem.

Tiêu đề tin tức của vài năm gần đây chuyển động trong ý thức, huyệt thái dương của Tiền Tâm Nhất đập thình thịch đau đớn, hai từ được tinh lọc ra từ những tin tức ấy, chẳng thể nào rũ ra khỏi đầu: Ung thư…

– Cảm ơn chú, không cần đâu ạ, cháu gọi xe qua đó.

Tiền Tâm Nhất dựa lưng vào ghế, nghi ngờ hỏi:

Lần này không cần Trạch Nham phải giục, cả đời Tiền Tâm Nhất chưa bao giờ gấp gáp muốn xác nhận tình trạng sức khỏe của mình bình thường như bây giờ.

Trên người trẻ tuổi này từng có hình bóng của ông, cho nên ông mới cảm thấy hài lòng và tin tưởng. Ông thích thái độ phấn đấu có trách nhiệm của thanh niên này, cũng hi vọng anh không theo gót đại đa số người bây giờ, sức khỏe bị phá hủy là con đường không thể quay đầu.

Anh ra khỏi công trường, đi dọc theo đường bắt một chiếc xe. Lên xe rồi anh vẫn suy nghĩ miên man, bèn gọi cho Trần Tây An chuẩn bị tâm sự, song người nhận điện lại là mẹ vợ anh. Tập Quyên khẽ cao âm cuối dường như đang rất vui:

“Lòng dạ nhỏ nhen, mẹ anh sợ anh bị lạnh thôi.”

JMP, bươm bướm, Trần Tây An… Tiền Tâm Nhất nuốt nước bọt, cổ họng vẫn còn tàn dư đau đớn. Anh dùng sức xoa ngón tay, áp chế nỗi sợ hãi thôi thúc người ta muốn tè ra quần. Anh xoay cổ tay nhìn, phát hiện mới hai giờ mười bốn phút, bèn mỉm cười cảm ơn Trạch Nham:

“Tiểu Tiền đấy à, cô và Tây An đang ở dưới vườn hoa.”

Lần này không cần Trạch Nham phải giục, cả đời Tiền Tâm Nhất chưa bao giờ gấp gáp muốn xác nhận tình trạng sức khỏe của mình bình thường như bây giờ.

Lời tác giả:

Tiền Tâm Nhất dựa lưng vào ghế, nghi ngờ hỏi:

“Anh ấy xuống đó kiểu gì vậy ạ? Cô cõng anh ấy xuống à?”

Tiền Tâm Nhất nhớ tới mấy nguyên nhân của bệnh ung thư như sinh hoạt không theo quy luật, ăn uống không lành mạnh, chậm chạp nhỏ giọng nói: “Không có yêu cầu gì hết, anh cứ làm thôi, em cúp nhé.”

“Xì!” Tập Quyên nói với vẻ chê bai: “Nếu quay ngược về hai mươi lăm năm trước thì cô còn cõng nó được. Cô mượn chiếc xe lăn rồi đẩy xuống thôi, cháu đang làm gì đấy?”

Chẳng qua cũng chính vì Trần Tây An đổ bệnh trước, thấy hắn nguy hiểm đến tính mạng, Tiền Tâm Nhất mới cảm thấy chấn động. Một người chú ý sức khỏe mà nói gục là gục, vậy dạng người không kiêng chay mặn như anh thì phải làm sao đây?

“Đừng, quay ngược lại thì cháu đi đâu! Cháu đang gọi điện thoại đây,” Tiền Tâm Nhất cười một tiếng, cảm thấy có chút lo lắng, “Cô Tập ơi, anh ấy không thể chịu lạnh, cô nhớ phải quấn chăn cho anh ấy.”

Quấn chăn còn đẹp hơn, Tiền Tâm Nhất chấn động tới mức quên mất chuyện kiểm tra sức khỏe. Cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân dẫn tới giọng nói bất thường của hắn, anh gọi lại, trố mắt nhìn nói:

“Vậy thì giống thể loại gì.” Tập Quyên khinh thường: “Không lạnh đến nó đâu mà lo, hai đứa nói chuyện đi, nhân lúc nó phơi nắng cô đi mua ít đồ.”

Tiền Tâm Nhất “a” một tiếng, nghe thấy Trần Tây An nịnh bợ: “Bởi vì trong lòng anh có em mà không có bà ấy.”

Tiền Tâm Nhất kêu một tiếng, sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, giọng nói mang ý cười của Trần Tây An truyền tới, có vẻ rầu rĩ:

“Anh ấy xuống đó kiểu gì vậy ạ? Cô cõng anh ấy xuống à?”

“Đã lôi được cổ lên chưa?”

Tiền Tâm Nhất: Cảm ơn trời, cảm ơn đất, giải trừ flag.

Tiền Tâm Nhất hơi nhớ hắn, anh hắng giọng nói:

“Hôm qua hai vị kiến trúc sư uy quyền đã quyết định rồi, không có cổ.”

Từ lúc Trần Tây An đổ bệnh đến giờ chưa từng thấy Tiền Tâm Nhất cười sảng khoái như vậy bao giờ, nếu tạo hình phóng khoáng không theo một chuẩn mực nào có thể khiến anh vui, Trần Tây An thấy cũng xứng đáng. Hắn hạ giọng nói:

Trần Tây An nghe thấy tiếng còi xe ô tô, không nói nhảm với anh nữa: “Nếu đã quyết định thì chắc hẳn đã họp xong rồi, em đang ở trên đường đúng không? Nếu đúng thì anh không nói chuyện với em nữa đâu.”

“Nói, nói, nói!” Tiền Tâm Nhất sợ hắn cúp máy luôn: “Em gọi taxi.”

Trước giờ anh rất ít khi bệnh, song anh vẫn tự biết mình có không ít thói quen xấu. Thức khuya, hút thuốc, đói một bữa, no một bữa, tính tình nóng nảy. Mặc dù có Trần Tây An chăm lo, nhưng hắn mới tới được một năm, còn trước đó anh đã sống độc thân hơn mười năm rồi. Tuy nhiên, người quản anh còn gục trước kìa, không còn tư cách đảm đương đại sứ sức khỏe.

Trần Tây An buồn cười:

Tiền Tâm Nhất sợ Trần Tây An xảy ra chuyện, tất nhiên bản thân anh… cũng sợ chết, có điều từ trước đến giờ không có cơ hội nào khiến anh liên tưởng tới từ ngữ xa xôi ấy mà thôi.

“Vậy được, nói đi. Bây giờ em về công ty hay trốn làm để đến thăm anh?”

Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ cả hai đều không phải, em đi kiểm tra, nhưng ngoài miệng lại nói:

“Đã lôi được cổ lên chưa?”

“Thực ra em khá muốn đi tham quan, mẹ anh nói anh đang khoác chăn phơi nắng ở bên ngoài, hiện tại là lúc phong cảnh vườn hoa đẹp nhất.”

Tiền Tâm Nhất thực sự sợ hãi, lần đầu tiên cảm giác cơ thể không khỏe lại dữ dội đến thế.

“Đừng nói linh tinh, chỉ có em mới làm được chuyện ấy mà thôi.” Trần Tây An đã xâm nhập vào lòng địch bao năm, bình tĩnh vạch trần lời nói dối của anh, tiếp đó thở dài bất đắc dĩ: “Nhưng mà bây giờ anh cũng rất đẹp, hai phút nữa em lên QQ nhận ảnh.”

“Tiểu Tiền đấy à, cô và Tây An đang ở dưới vườn hoa.”

Tiền Tâm Nhất vốn chỉ nói cho có câu chuyện, bây giờ nghe hắn nói vậy thì vô cùng hứng thú với tạo hình Tập Quyên đã phối cho hắn để ra ngoài. Anh đong đưa điện thoại giữa ngón cái và ngón trỏ, chưa tới hai phút màn hình điện thoại sáng lên. Mở khóa nhìn thấy hình ảnh, anh lập tức chịu thua luôn.

Tấm ảnh toàn thân nhờ người khác chụp cho. Ắt hẳn Trần Tây An được nhặt về, chỉ có mẹ hắn mới dám dày xéo hắn như vậy thôi, khiến hắn chẳng khác nào “soái ca cái bang”. Áo khoác quân đội kèm theo khăn quàng cổ hoa văn da báo quấn kín tới mức chẳng nhìn thấy mũi, chiếc mũ len trên đầu rủ xuống hai quả bông lớn, rõ ràng đây là mũ của nữ.

Trần Tây An buồn cười:

Quấn chăn còn đẹp hơn, Tiền Tâm Nhất chấn động tới mức quên mất chuyện kiểm tra sức khỏe. Cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân dẫn tới giọng nói bất thường của hắn, anh gọi lại, trố mắt nhìn nói:

Trần Tây An mỉm cười đồng ý, không thể cảm nhận tâm linh được lời nói dối của anh.

“Mũ, và khăn quàng, mốt đấy.”

Chưa biết chừng thức thêm mấy ngày nữa, có lẽ anh sẽ trở thành bệnh nhân mắc bệnh động mạch vành mất.

“Muốn cười thì cứ cười đi.” Trần Tây An chẳng sợ nhục nhã: “Anh bị người qua đường nhìn nửa tiếng đồng hồ rồi, có lẽ người ta còn tưởng rằng anh là bệnh nhân tâm thần đấy chứ.”

Tiền Tâm Nhất mím môi, nói trái với lương tâm:

“Cười anh thì chính là cười em. Em không cười. Mấy món đồ đi đầu xu hướng này lấy đâu ra đấy?”

“Nói, nói, nói!” Tiền Tâm Nhất sợ hắn cúp máy luôn: “Em gọi taxi.”

Trần Tây An thở dài, nội tâm cũng vỡ nát:

– Cảm ơn chú, không cần đâu ạ, cháu gọi xe qua đó.

“Bà Tập, đã nhờ… bác Tống mang tới. Anh nghi ngờ mẹ không dám mặc cho nên quấn cả áo khoác quân đội lên người anh luôn.”

“Ừ.” Trần Tây An xác nhận loại ngũ cốc với chúa kén chọn đồ ăn này: “Không táo đỏ, không nhụy huệ tây, thêm nhiều lạc? Còn gì nữa không?”

Cuối cùng Tiền Tâm Nhất cũng không nhịn được nữa, bật cười chẳng nể nang gì, vừa cười vừa chỉ trích hắn:

“Đừng nói linh tinh, chỉ có em mới làm được chuyện ấy mà thôi.” Trần Tây An đã xâm nhập vào lòng địch bao năm, bình tĩnh vạch trần lời nói dối của anh, tiếp đó thở dài bất đắc dĩ: “Nhưng mà bây giờ anh cũng rất đẹp, hai phút nữa em lên QQ nhận ảnh.”

“Lòng dạ nhỏ nhen, mẹ anh sợ anh bị lạnh thôi.”

Từ lúc Trần Tây An đổ bệnh đến giờ chưa từng thấy Tiền Tâm Nhất cười sảng khoái như vậy bao giờ, nếu tạo hình phóng khoáng không theo một chuẩn mực nào có thể khiến anh vui, Trần Tây An thấy cũng xứng đáng. Hắn hạ giọng nói:

“Có biết tại sao lòng dạ anh lại nhỏ nhen không?”

Tiền Tâm Nhất “a” một tiếng, nghe thấy Trần Tây An nịnh bợ: “Bởi vì trong lòng anh có em mà không có bà ấy.”

Trái tim Tiền Tâm Nhất mềm nhũn, suýt nữa đã lỡ lời nói ra chuyện kiểm tra sức khỏe, cũng may lái xe phanh kịp thời, chặn lại lời anh muốn nói.

– Mấy người trẻ tuổi các cậu bảo ít thức khuya, ít hút thuốc thì không chịu nghe. Bây giờ sợ rồi chứ gì. Tình trạng của cậu vẫn chưa rõ ràng, nhưng chắc chắn có đau thắt cơ tim. Tôi nghi ngờ cậu có bệnh động mạch vành, cũng có khả năng là xơ vữa động mạch, tình huống cụ thể phải kiểm tra mới biết được.

Trạch Nham nói vấn đề không lớn, sẽ không có chuyện gì, Tiền Tâm Nhất thầm suy nghĩ vẩn vơ, chờ khi nào có kết quả rồi mới nói cho hắn biết.

“Cười anh thì chính là cười em. Em không cười. Mấy món đồ đi đầu xu hướng này lấy đâu ra đấy?”

Đợi mãi mà không thấy anh trả lời, Trần Tây An không nhịn được gọi một tiếng:

“Muốn cười thì cứ cười đi.” Trần Tây An chẳng sợ nhục nhã: “Anh bị người qua đường nhìn nửa tiếng đồng hồ rồi, có lẽ người ta còn tưởng rằng anh là bệnh nhân tâm thần đấy chứ.”

“Sao thế? Cảm động không nói nên lời à?”

Tiền Tâm Nhất định thần lại, bệnh viện đã xuất hiện trước tầm mắt anh rồi, anh bật cười nói:

“Vớ vẩn, dọa bác tài suýt nữa đâm vào đuôi xe trước. Em… em sắp tới công ty rồi, cúp nhé, anh phơi nắng một lát rồi về, nếu để bị cảm là em đánh anh đấy.”

Trần Tây An mỉm cười đồng ý, không thể cảm nhận tâm linh được lời nói dối của anh.

“Trần Tây An!” Tiền Tâm Nhất nói muốn cúp máy, nhưng trước đó lại giành nói một câu: “Tối nay em muốn ăn cháo, là loại cháo thập cẩm ngũ cốc mà anh nấu ấy.”

“Ừ.” Trần Tây An xác nhận loại ngũ cốc với chúa kén chọn đồ ăn này: “Không táo đỏ, không nhụy huệ tây, thêm nhiều lạc? Còn gì nữa không?”

Tiền Tâm Nhất mím môi, nói trái với lương tâm:

Tiền Tâm Nhất nhớ tới mấy nguyên nhân của bệnh ung thư như sinh hoạt không theo quy luật, ăn uống không lành mạnh, chậm chạp nhỏ giọng nói: “Không có yêu cầu gì hết, anh cứ làm thôi, em cúp nhé.”

Điện tâm đồ, siêu âm tim, chụp xạ hình tưới máu cơ tim, một tiếng rưỡi sau Tiền Tâm Nhất quay trở về phòng khám, bác sĩ nói với anh, anh may mắn lắm, đang mấp mé bệnh động mạch vành đến nơi rồi. Nghỉ ngơi và làm việc không điều độ trong thời gian dài, động mạch xơ vữa, tỷ lệ thu hẹp đạt 49%.

Bên kia, Trần Tây An cầm điện thoại ung dung mỉm cười, còn tưởng rằng anh đang nhường nhịn mình. Bên này, Tiền Tâm Nhất xuống xe taxi, bước từ ánh dương rạng rỡ vào trong mái che của một bệnh viện khác.

Đại sảnh của bệnh viện luôn chật kín bệnh nhân, anh đứng trong đám đông ồn ào, lúc này đây chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, khoa nào, bệnh gì, anh hoàn toàn có manh mối nào hết. Vô số bảng đèn LED đỏ phân loại chiếu hoa mắt anh.

Mấy người đứng trong hàng dài chạy ra vòng qua người anh. Tiền Tâm Nhất hít sâu mùi thuốc sát trùng mà gần đây anh đã rất quen thuộc. Anh xoay người tới quầy cố vấn. Y tá ở quầy cố vấn trẻ trung xinh đẹp, nhưng cũng không phải chỉ được cái mã ngoài. Anh nói kỹ càng triệu chứng của mình, y tá đề nghị anh nên tới khoa Tim mạch trước.

Tiền Tâm Nhất xếp hàng nửa tiếng đồng hồ bên chuyên gia, chờ thêm nửa tiếng đồng hồ trước cửa khoa Tim mạch tầng bốn. Khi tên của anh vang lên từ trong phòng khám, anh nắm tay vào rồi lại buông ra, nói với bản thân mình không sao hết, sau đó đứng dậy bước vào trong phòng. Trái tim anh bất giác đập nhanh hơn, nói không sợ thì là giả.

Tấm ảnh toàn thân nhờ người khác chụp cho. Ắt hẳn Trần Tây An được nhặt về, chỉ có mẹ hắn mới dám dày xéo hắn như vậy thôi, khiến hắn chẳng khác nào “soái ca cái bang”. Áo khoác quân đội kèm theo khăn quàng cổ hoa văn da báo quấn kín tới mức chẳng nhìn thấy mũi, chiếc mũ len trên đầu rủ xuống hai quả bông lớn, rõ ràng đây là mũ của nữ.

Bác sĩ đã quen nhìn sống chết, luyện được thần thái bình tĩnh như thường. Tiền Tâm Nhất thành thật trả lời vấn đề, triệu chứng, tiền sử bệnh, tình trạng công việc, thói quen hàng ngày. Thấy bác sĩ nghe rất bình tĩnh, bấy giờ anh mới cảm thấy bình tâm lại.

Trong đầu Tiền Tâm Nhất như có đèn kéo quân chiếu lên những hình ảnh hao phí sinh mệnh vì anh ỷ vào mình còn trẻ. Anh từng trải chiếu nằm đất viện thiết kế một tháng trời, đã thức n ngày đêm vì đuổi kịp tiến độ giao bản vẽ, đã từng đi mấy kilomet bên đường khi trời rạng sáng vì không bắt được taxi… còn cả gần đây, bận rộn chạy quanh hai đầu bệnh viện và công ty.

Đến khi hỏi xong, bác sĩ cúi đầu liệt kê một loạt những hạng mục cần phải kiểm tra, rồi răn dạy anh:

“Vậy được, nói đi. Bây giờ em về công ty hay trốn làm để đến thăm anh?”

– Mấy người trẻ tuổi các cậu bảo ít thức khuya, ít hút thuốc thì không chịu nghe. Bây giờ sợ rồi chứ gì. Tình trạng của cậu vẫn chưa rõ ràng, nhưng chắc chắn có đau thắt cơ tim. Tôi nghi ngờ cậu có bệnh động mạch vành, cũng có khả năng là xơ vữa động mạch, tình huống cụ thể phải kiểm tra mới biết được.

– Nhưng cậu đừng lo lắng quá, đây là lần đầu tiên cậu bị đau thắt như vậy. Cho dù ở mức độ nào thì cũng không quá nghiêm trọng đâu. Đi kiểm tra trước đi, kiểm tra xong rồi thì cầm đơn về cho tôi xem.

– Cậu lái xe được không? Không thể thì đừng miễn cưỡng, tôi bảo Tiểu Hà đưa cậu đến bệnh viện.

Điện tâm đồ, siêu âm tim, chụp xạ hình tưới máu cơ tim, một tiếng rưỡi sau Tiền Tâm Nhất quay trở về phòng khám, bác sĩ nói với anh, anh may mắn lắm, đang mấp mé bệnh động mạch vành đến nơi rồi. Nghỉ ngơi và làm việc không điều độ trong thời gian dài, động mạch xơ vữa, tỷ lệ thu hẹp đạt 49%.

Chưa biết chừng thức thêm mấy ngày nữa, có lẽ anh sẽ trở thành bệnh nhân mắc bệnh động mạch vành mất.

– Cảm ơn sếp Trạch, vậy… cháu đi trước nhé.

Trong đầu Tiền Tâm Nhất như có đèn kéo quân chiếu lên những hình ảnh hao phí sinh mệnh vì anh ỷ vào mình còn trẻ. Anh từng trải chiếu nằm đất viện thiết kế một tháng trời, đã thức n ngày đêm vì đuổi kịp tiến độ giao bản vẽ, đã từng đi mấy kilomet bên đường khi trời rạng sáng vì không bắt được taxi… còn cả gần đây, bận rộn chạy quanh hai đầu bệnh viện và công ty.Hết chương 106

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!